Thứ Ba, 24 tháng 1, 2017

Nằm nghe đêm.



Đêm nghe mọt nghiến mòn ký ức.
Vụn thời gian rơi xuống u buồn
Đêm còn nuối mãi điều vuột mất.
Con thạch sùng chắc lưỡi đau thương.

Đêm thức thấy mình phai như tóc.
Bóng hay thân chợt hóa chập chùng.
Đêm thức ngỡ hồn rơi như thác.
Vỡ tan rồi phiêu dạt mông lung.

Đêm nằm ngẫm thương tình lá rụng.
Nghe vàng phai khóc dưới chân đời.
Hiềm một nỗi gian trần vô định.
Nên bằng lòng tất cả... thế thôi!

24/1/2017
(GKM)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét