Thứ Năm, 10 tháng 8, 2017

HƯ KHÔNG



Người xa quá thành ra rồi hư ảo
Mà giấc tôi còn huyên náo một vùng.
Trong giấc ấy có khi Người là gió,
Giông đầy trời,
Và nắng sớm mông lung.

Đời xa khuất, ngày xưa không trở lại.
Chuyến xe tôi, những hành lý chất chồng.
Tiếng lòng tôi thành tiếng còi vô vọng
Giữa ga chiều, chỉ còn khói hư không.

10/8/2017
(GKM - KTCT)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét